Edgar Beltrán của tạp chí The Pillar, ngày 3 tháng 1 năm 2025, cho đăng bài phỏng vấn của ông với vị giám mục đóng vai trò lớn trong lá thư mục vụ của hội đồng Giám Mục Bắc Âu về năm thánh 2025. Mời bạn đọc cùng lướt qua bài phỏngf vấn:
Vào ngày 24 tháng 12, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã khai mạc Năm Thánh Hy vọng bằng việc mở Cửa Thánh tại Vương cung thánh đường Thánh Phêrô.
Trước khi Năm Thánh được khai mạc, Hội đồng Giám mục Bắc Âu đã công bố một lá thư mục vụ, thảo luận về mối quan hệ giữa “luận lý học Năm Thánh” và phẩm giá con người.
The Pillar đã phỏng vấn Giám mục Raimo Goyarrola của Helsinki, phó chủ tịch Hội đồng Giám mục Bắc Âu, về lá thư, Năm Thánh, sự tục hóa và Giáng sinh.
Goyarrola, một giáo sĩ của Opus Dei và là một bác sĩ, đã sống ở Helsinki từ năm 2006, khi ngài được phân công làm tuyên úy đại học tại quốc gia này.
Chức vụ của ngài sớm được mở rộng — năm 2011, ngài được bổ nhiệm làm tổng đại diện giáo phận Helsinki. Tháng 11 năm 2023, ngài trở thành giám mục Helsinki, sau thời gian bốn năm trống tòa.
Cuộc phỏng vấn được thực hiện bằng tiếng Tây Ban Nha. Nội dung đã được dịch và biên tập để có độ dài và rõ ràng hơn.
Các giám mục và người Công Giáo Bắc Âu đang chuẩn bị cho Năm Thánh như thế nào?
Với sự nhiệt tình và hy vọng lớn lao, bất chấp những khó khăn.
Chúng ta đang rất gần với cuộc chiến ở Ukraine và đang phải chịu những khó khăn về kinh tế vì chiến tranh và giá điện, nhưng Năm Thánh là năm của ân sủng và hy vọng.
Đức Giáo Hoàng đã nói đúng trọng tâm khi ngài chọn chủ đề hy vọng cho Năm Thánh khi người ta thấy thế giới như thế nào, với quá nhiều chiến tranh, bạo lực và khủng hoảng.
Vì vậy, chúng ta đón nhận Năm Thánh này với niềm vui và nhiều hy vọng, bởi vì Thiên Chúa là Đấng tốt lành, Người thương xót, Người ở cùng chúng ta và Người yêu thương chúng ta.
Nhưng làm sao các Ki-tô hữu có thể sống hy vọng giữa tất cả những vấn đề này và trong một thế giới - đặc biệt là ở một khu vực như khu vực của ngài- đang ngày càng trở nên ít Ki-tô hữu hơn?
Vâng, chính là vì chúng ta là các Ki-tô hữu (cười).
Thiên Chúa đã chọn chúng ta và gọi chúng ta bằng tên. Phép rửa là một điều gì đó rất sâu sắc. Đúng là nếu bạn nhìn vào bản đồ thế giới, các Ki-tô hữu không phải là đa số. Tuy nhiên, việc trở thành một Ki-tô hữu đã là nguồn vui, hòa bình và hy vọng bởi vì một Thiên Chúa toàn năng, là Chúa của lịch sử, đã đích thân chọn tôi để trở thành một Ki-tô hữu và mang thông điệp hòa bình và niềm vui này đến với thế giới.
Nếu một người theo đạo Thiên Chúa không tràn đầy hy vọng, họ khó có thể tự gọi mình là một Ki-tô hữu.
Ngài đã công bố bức thư mục vụ này ngay trước Giáng sinh và Năm Thánh bắt đầu chính vào Đêm Giáng sinh. Mối quan hệ giữa Năm Thánh và Giáng sinh là gì?
Tôi đã thực hiện một cuộc phỏng vấn khác trong đó tôi đã thực hiện một video chúc mừng Giáng sinh cho các cộng đồng Ki-tô giáo ở Phần Lan trước Cảnh Chúa giáng sinh.
Vâng, trong Cảnh Chúa giáng sinh, tôi đã thấy Chúa Hài Đồng Giêsu… Và ở đó, bạn thấy Thiên Chúa, Đấ g vốn là Chúa, toàn năng, đã trở thành một đứa trẻ và tín thác nơi con người.
Người tín thác nơi Đức Maria và Thánh Giuse, một cặp vợ chồng trẻ, sau đó phải chạy trốn vì [Hê-rốt] muốn giết Người và Người đã ra đi, như một đứa trẻ, mà không làm gì cả. Nhưng cuối cùng, chính Đứa trẻ đã làm mọi sự.
Người là một vị Thiên Chúa dường như không làm gì ở bình diện con người, một đứa trẻ tin tưởng gia đình mình, những người đưa Người đến Ai Cập, một gia đình lo lắng về việc Người sẽ ăn gì, những người đã chọn quần áo cho Người, những người khi họ ở trên sông Nile đã đảm bảo rằng không có cá sấu (cười) khi Người chơi đùa, những người đã chăm sóc Người. Người là một vị Thiên Chúa cho phép mình được con người giúp đỡ. Điều này lấp đầy chúng ta với niềm hy vọng.
Thật điên rồ khi Thiên Chúa tin tưởng vào con người, biết rõ chúng ta như thế nào. Tất nhiên, Chúa Kitô cũng có những bậc cha mẹ tốt nhất trên thế giới, phải không? Nhưng Thiên Chúa đã biến chúng ta thành một phần của gia đình này như các Ki-tô hữu.
Niềm hy vọng này nói với chúng ta về sự tín thác và phó thác vào Thiên Chúa. Bất cứ điều gì xảy ra trên thế giới đều là vì Thiên Chúa muốn hoặc vì Thiên Chúa cho phép.
Đôi khi có những điều Thiên Chúa muốn và chúng ta không hiểu chúng, và có những điều Thiên Chúa không muốn, nhưng Người cho phép chúng mang lại điều tốt đẹp lớn lao.
Đây có thể là chủ đề tuyệt vời để cầu nguyện trong những ngày Giáng sinh này: Chúa Giêsu phó thác mình trong tay nhân loại và nói với chúng ta, "Đây, Ta là một em bé." Và, ngược lại, chúng ta phải đáp lại rằng: "Lạy Chúa Giêsu, con phó thác mình trong tay Chúa, ngay cả khi Chúa là một em bé, ngay cả khi con không nhìn thấy Chúa, con phó thác mình trong vòng tay Chúa."
Và đây sẽ là một bước tiến lớn trong đời sống tâm linh của chúng ta. Và tôi nghĩ đây là chủ đề tuyệt vời để suy gẫm trong Năm Thánh này, và đó là điều tôi đã cầu nguyện cho bản thân và cho cộng đồng Công Giáo ở Phần Lan: rằng chúng ta hãy thực hiện bước phó thác mình trong Thiên Chúa vì hy vọng của người Kitô hữu là phó thác mình trong tay Chúa Cha, vì chúng ta có Chúa Giêsu là anh em của chúng ta.
Bức thư mục vụ nói rằng, “Để một xã hội phát triển, các cá nhân trong xã hội đó trước tiên phải trở thành một dân tộc, gắn kết với nhau bằng một giao ước công lý phù hợp với luật tự nhiên và được Chúa linh hứng.” Ngài có nghĩ đây là trường hợp trong các xã hội tự do đương thời không, hay họ đang bỏ lỡ điều gì đó?
Đây là rủi ro của các xã hội tự do ngày nay: họ phân tích cá nhân nhưng không có bối cảnh của cá nhân đó; họ thấy cá nhân mà không xét đến việc anh ta là một thực thể xã hội, sinh ra trong một gia đình, họ coi anh ta gần giống như một vật sinh vô tính (clone). Có thể thấy rằng họ muốn tạo ra một xã hội của những vật sinh vô tính không có quan hệ xã hội và không có sự bảo vệ của gia đình.
Phẩm giá con người xuất phát từ kiện tôi là một con người, con của một người cha và một người mẹ, nhưng sâu thẳm bên trong tôi có phẩm giá vì tôi là con của Thiên Chúa.
Nhưng hãy xóa bỏ rào cản đầu tiên - gia đình - và nhà nước sẽ có toàn quyền. Nếu đó là một nhà nước trung thực, nó sẽ tìm kiếm lợi ích chung, nhưng nếu không thì sao? Chúng ta thấy điều gì xảy ra với các hệ tư tưởng, hoàn toàn phi lý, tìm cách kiểm soát và loại bỏ các bộ lọc của con người - các mối quan hệ xã hội và gia đình. Khi đó sẽ không có ai che chở hoặc bảo vệ chúng ta, và vì vậy rất dễ bị cuốn theo chiều gió.
Và những hệ tư tưởng hoặc niềm tin sai lầm nào ngài thấy đang gây ra những vấn đề này?
Tôi sẽ đưa ra cho bạn một câu trả lời mang tính thần học.
Satan không khôn ngoan, nhưng hắn thông minh. Chống lại Thiên Chúa, hắn không thể làm gì được. Bây giờ, điều mà hắn có thể làm là tấn công hình ảnh của Thiên Chúa trong con người.
Một phần của hình ảnh Thiên Chúa trong con người là chúng ta là nam và nữ. Vì vậy, hệ tư tưởng tấn công vào thực tế nhân học, sinh học, tâm lý và tâm linh này. Và đằng sau hệ tư tưởng này, tôi nghĩ có thể có một hữu thể tâm linh muốn phá hủy thực tại này.
Vì vậy, Thiên Chúa tạo ra đàn ông và đàn bà theo hình ảnh của Người. Những hệ tư tưởng này cũng muốn phá hủy hôn nhân và gia đình theo nhiều cách. Đầu tiên, trong nhiều năm với việc thúc đẩy ly hôn. Sau đó, bằng cách thay đổi ngay cả ngữ nghĩa của chính hôn nhân, muốn nói rằng hôn nhân là sự kết hợp giữa bất cứ hai con người nào. Nhưng tại sao chỉ có hai? Tại sao không phải là ba? Thực tế của hôn nhân đã bị phá hủy.
Tất cả những điều này đều là hệ tư tưởng đi ngược lại lý trí và lương tri. Chúng đi ngược lại sự kiện con người đã được tạo ra và thế giới có trật tự và ý nghĩa. Vì vậy, ở tận cùng, những hệ tư tưởng này đi ngược lại khoa học và sự thật. Chúng đặt câu hỏi về bản thân sinh học và sự thật của con người và sự sáng tạo, sự thật của mọi sự.
Satan rất năng động, đó có thể là một dấu hiệu tốt vì có lẽ chúng ta đang ở ngưỡng cửa của một mùa xuân mới trong Giáo hội.
Thánh Gioan Phao-lô II đã nói rằng thiên niên kỷ thứ ba hoặc là Ki-tô giáo hoặc đơn giản sẽ không phải là như vậy.
Chúng ta đang trong một cuộc chiến giống như trong Chúa tể của Những Chiếc nhẫn, nơi không có lập trường trung dung. Hoặc là tôi ở phe ánh sáng hoặc ở phe bóng tối của Mordor. Tôi phải đưa ra lựa chọn cho cuộc sống. Và nhiều người đã lựa chọn nền văn hóa của cái chết, nền văn hóa của bóng tối.
Nếu không, làm sao bạn hiểu được rằng trong một đại dịch mạnh mẽ như vậy, với rất nhiều người chết mỗi ngày, các luật được thảo luận ở nhiều quốc gia của chúng ta lại mở rộng phá thai và an tử? Nó không có ý nghĩa thông thường, không có ý nghĩa chính trị.
Đó là ý thức hệ thuần túy, hoàn toàn phi lý khi trong một đại dịch mà rất nhiều công dân đang chết, rất nhiều con người, luật mà bạn đang thảo luận lại là an tử.
Chúng ta đã đạt đến điểm mà chúng ta không làm chính trị, mà là phản chính trị.
Bức thư tạo ra mối liên hệ giữa điều mà bức thư gọi là "luận lý học của Năm Thánh" và phẩm giá con người. Ngài có thể giải thích một chút về cách thức hoạt động của điều này không?
Năm Thánh là một năm vui vẻ. Nhưng vui vẻ vì điều gì? Bởi vì có sự ăn năn.
Nhiều người trên thế giới này không hối tiếc. Bây giờ, họ có thể vui vẻ không? Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ niềm vui lớn nhất đến từ việc cầu xin sự tha thứ và được tha thứ bởi vì sâu thẳm bên trong, điều đó cho tôi biết rằng tôi được yêu thương và tôi yêu thương. Tôi học cách cầu xin sự tha thứ khi tôi yêu thương vì tôi nhận ra khi tôi thất bại hoặc làm tổn thương người khác.
Nếu tôi không yêu thương, thì tôi cầu xin sự tha thứ để làm gì? Tôi đâu có quan tâm đến việc xúc phạm bất cứ ai.
Vì vậy, càng yêu thương, càng tha thứ, và càng tha thứ, càng yêu thương. Năm Thánh là một năm vui vẻ bởi vì Giáo hội, với tư cách là một người mẹ tốt, mang đến cho chúng ta thời gian để cầu xin sự tha thứ và thanh tẩy bản thân, và trong sự thanh tẩy này, phẩm giá con người tỏa sáng.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì, tôi nhắc lại, phẩm giá con người hiện hữu vì Thiên Chúa hiện hữu, vì chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa. Nếu không có Thiên Chúa, rất khó, nếu không muốn nói là không thể, nói về phẩm giá con người. Nếu không có Thiên Chúa, phẩm giá con người dựa trên điều gì? Trên luật pháp của Quốc hội? Làm sao chúng ta biết rằng chúng ta được tạo ra bình đẳng nếu phẩm giá phụ thuộc vào một điều gì đó thay đổi quá nhiều?
Vì vậy, hãy loại bỏ sự bi quan, tội lỗi, gánh nặng tiêu cực trong đời sống nội tâm. Chúng ta, các Ki-tô hữu, sống một cuộc sống nội tâm vui tươi. Khi tôi thanh tẩy bản thân khỏi những đau khổ của mình, tôi nhìn thấy phẩm giá con người của người khác, tôi nhìn bằng con mắt của Chúa Giêsu, và nhìn người khác bằng con mắt của Chúa Giêsu, tôi sẽ có thể nhìn thấy những người là anh chị em cần sự giúp đỡ, sự phục vụ, tình cảm và sự tha thứ của tôi.
Tôi cũng sẽ có thể yêu thương bằng trái tim của Chúa Giêsu và bảo vệ phẩm giá của tất cả mọi người, bất kể họ đến từ đất nước của tôi, đảng phái của tôi, hệ tư tưởng của tôi, v.v., tất cả chúng ta đều bình đẳng!
Luận lý học của Năm Thánh về sự tha thứ, niềm vui và ân sủng của Thiên Chúa giúp chúng ta nhìn thấy và bảo vệ phẩm giá con người, được làm sáng tỏ bởi sự thanh tẩy của tôi và niềm vui của tôi khi có thể nhìn thấy người khác bằng con mắt của Thiên Chúa và yêu thương họ bằng trái tim của Chúa Giêsu.
Trong thư, ngài có đề cập rằng “khi các quốc gia của chúng ta được truyền bá tin mừng cách đây khoảng một thiên niên kỷ, một bước tiến lớn về mặt văn minh là sự công nhận phẩm giá tối cao của mỗi người, điều này được thấy bắt đầu từ trong bụng mẹ”. Ngài có nghĩ rằng sự tục hóa là lý do đằng sau sự phủ nhận phẩm giá này không?
Tôi sẽ phân biệt giữa hai loại tục hóa: một sự tục hóa thụ động, chỉ thuận theo chiều gió. Đó là sự tục hóa hời hợt, những người tốt nhưng để mình bị cuốn đi bởi sự thờ ơ, khi thấy rằng mọi người đều làm mọi việc theo một cách nhất định, vì vậy họ rời xa Thiên Chúa mà không hề nhận ra. Họ bị dòng sông cuốn đi. Đó là sự hờ hững khi có một chân ở đây và một chân ở đó.
Một điều khác là sự tục hóa tích cực. Có những người tích cực muốn xóa bỏ Chúa Giêsu Kitô và thông điệp của Người khỏi thế giới. Vì vậy, sự tục hóa thứ hai này thật đau đớn, thật đáng buồn và được nhìn thấy trong nhiều hệ tư tưởng và khuynh hướng chính trị, như trong một hình thức chủ nghĩa tự do nhất định.
Nếu những luồng tư tưởng hay ý tưởng này dẫn chúng ta đến chỗ xóa bỏ phẩm giá của con người như hình ảnh của Thiên Chúa, thì kết quả là con người không còn là một con người nữa, mà là một vật thể, một con số, một bước đệm, một phương tiện và không còn là mục đích trong chính bản thân mình nữa.
Vì vậy, hai sự tục hóa song hành với nhau và đều đau đớn như nhau. Nhưng nhiều người bị cuốn theo sự tục hóa đầu tiên, vì nó dễ dãi, nó thiếu quyết đoán, nó giống như Sách Khải Huyền đã nói: Ngươi không lạnh cũng không nóng, thì Ta sẽ mửa ngươi ra khỏi miệng Ta.
Hiện tại ở Phần Lan, thời tiết rất lạnh, nhưng đôi khi có những ngày -1 ºC (30 ºF) hoặc 0 ºC (32 ºF), đó là thời tiết hâm hấp (cười) đối với chúng ta, và khi điều này xảy ra, mọi người đều mắc bệnh. Mọi người đều bị cúm, bị cảm lạnh. Và chỉ có vậy thôi, tình trạng hâm hấp khiến chúng ta mang bệnh. Nếu bạn ở nhiệt độ -20 ºC (-4 ºF) thì không ai mắc bệnh vì không có vi-rút, nếu bạn ở nhiệt độ 20 ºC (86 ºF), thì cũng không ai mắc bệnh, nhưng khi bạn ở giữa thì mọi người đều mắc bệnh.
Cả hai sự tục hóa đều có hại và cả hai đều đang hủy hoại phương Tây, cả sự thờ ơ thụ động lẫn việc ghét đức tin, những người biết đức tin nhưng lại từ chối nó. Cả hai đều có hại.
Nhưng đối với cả hai, đều có cùng một giải pháp: làm việc tông đồ. Những người trong chúng ta không ở một trong hai bờ này là ánh sáng và muối, chúng ta có thể nói về Chúa Giêsu bằng cuộc sống của mình, làm chứng.
Chứng tá này giúp chúng ta thắp sáng lại những người đang trở nên thờ ơ để họ có thể quay trở lại Giáo hội và tìm thấy Chúa Kitô trong Giáo hội, là mẹ, là ánh sáng và là con đường cứu rỗi vì Giáo hội là thân thể của Chúa Kitô.
Ngài kết thúc bức thư bằng câu nói "Xin cho chúng ta làm chứng một cách đáng tin cậy về sự mới mẻ này với tư cách là môn đồ của Chúa Kitô thông qua lòng bác ái quảng đại, sự hiệp thông vững chắc và công lý dũng cảm, được soi sáng bởi sự huy hoàng của Chân lý." Nhưng có vẻ như còn thiếu điều gì đó: làm sao chúng ta có thể làm được điều này?
Khi lắng nghe câu hỏi này, các Ki-tô hữu tiên khởi hiện lên trong tâm trí.
Họ phải đối diện với một đế chế đang phát triển, một điều gì đó theo một cách nào đó đã giúp truyền bá Tin Mừng.
Nhưng đâu là chìa khóa? "Hãy xem họ yêu thương nhau như thế nào", như Tertullian đã nói. Đó là điều đã thu hút những người trở lại đạo đầu tiên vĩ đại, Tertullian, Origen và các nhà thần học vĩ đại của Giáo hội sơ khai. Hãy xem họ yêu thương nhau như thế nào.
Đây chính là chìa khóa, đó là đức tin bằng hành động, đức tin này hữu hình và có thực chất. Tôi không có kẻ thù, nhưng tôi sẽ yêu kẻ thù của mình nếu tôi có họ. Luôn yêu thương bằng hành động.
Những Ki-tô hữu đầu tiên đã làm gì? Họ không làm những điều kỳ lạ: một cuộc sống bình thường với công việc, gia đình, yêu thương người khác, nói về Chúa Giêsu bằng chính cuộc sống của họ. Đó là chứng kiến Chúa Kitô bằng một lời nói, bằng một lời khuyên, một cuộc trò chuyện. Đó là Chúa Giêsu hành động trong chúng ta.
Nhưng để điều này có hiệu quả, chúng ta phải cầu nguyện. Các Ki-tô hữu đầu tiên đã làm trở lạitoàn bộ đế chế vì họ là những người cầu nguyện. Và họ hiểu rõ rằng Thánh lễ là trung tâm của cuộc sống họ.
Có những lời chứng rất đẹp từ thời đó. Sách Giáo lý của Giáo hội ghi nhớ một trong những Kitô hữu ở Bắc Phi trong cuộc đàn áp của Diocletian, người đã nói với người La Mã khi họ bị bắt rằng họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn với họ, nhưng không được để họ không có Thánh lễ.
Chúng ta là những Kitô hữu đầu tiên của thiên niên kỷ thứ ba. Xin trích dẫn lại lời của Đức Gioan Phaolô II: thiên niên kỷ thứ ba sẽ là Kitô hữu hoặc sẽ không là, hoặc sẽ là Kitô hữu hoặc sẽ là sự kết thúc của mọi sự. Và giống như những Kitô hữu đầu tiên, hai chân của chúng ta là cầu nguyện và Bí tích Thánh Thể.
Nếu chúng ta có một cuộc sống dựa trên các bí tích, đặc biệt là Thánh lễ và cầu nguyện, chúng ta có thể tiến rất xa trên đôi chân này. Chúng ta có thể có hai cánh tay để ôm lấy người khác, để yêu thương nhiều hơn và đồng hành với rất nhiều người cần tình cảm và sự hiểu biết. Chúng ta là cánh tay của Chúa Kitô và Đức Mẹ trên thế giới. Đôi khi, thể hiện tình cảm, một nụ cười hoặc một chi tiết phục vụ sẽ hữu hiệu hơn là dành 10 giờ với một bác sĩ tâm thần.
Chúng ta là Chúa Kitô cho người khác. Và Chúa Kitô đã bắt đầu bằng cách làm gì? Chữa lành người bệnh; đó là cách vương quốc của Chúa Kitô bắt đầu, với một điều cụ thể và vật chất như chữa lành bệnh tật.
Chúa Giêsu ở trong tình bác ái với người khác. Ở đó chúng ta chứng tỏ rằng Chúa Giêsu là con đường, là sự thật và là sự sống. Ở đó tôi cho thấy sự thật rằng tôi là một Kitô hữu. Tôi cho thấy cách yêu thương và cuộc sống mà tôi đang trao cho người khác. Đó là ân sủng của Chúa đang hành động qua chúng ta, bởi vì chúng ta là một phần của thân thể Chúa Kitô. Chúng ta luôn là Giáo hội.
Ngay trong phòng xông hơi ở Helsinki, như ngài đã nói trong bài giảng của ngài khi ngài được tấn phong giám mục.
(cười) Khi chúng ta ở trong phòng xông hơi, hoặc ăn pizza hoặc uống bia. Tôi là Giáo hội vào Chúa Nhật, nhưng cũng là vào Thứ Hai lúc ba giờ chiều và vào Thứ Ba lúc năm giờ chiều.
Và đó là lý do tại sao có hy vọng mặc dù chúng ta không phải lúc nào cũng nhìn thấy toàn bộ thực tại. nhưng Thiên Chúa nhìn thấy.