HƯNG HÓA - Giáo xứ vùng cao Phình Hồ thuộc Giáo Phận Hưng Hoá, nơi phần đông bà con giáo dân là người H'mông. Cuộc sống vô cùng khó khăn, còn tồn tại nhiều phong tục, tập quán lạc hậu. Địa bàn hiểm trở, nơi đó việc cử hành Thánh Lễ của Cha xứ vô cùng khó khăn. Lòng đạo đức mến yêu Thiên Chúa của bà con nơi đây thật là tuyệt vời, dù rằng Thánh Lễ trên xứ vùng cao này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đoàn sinh viên công giáo của 2 nhóm Bùi Chu và Nam Định đang học tập và làm việc tại Hà Nôi, đã tổ chức chuyến đi lên thăm bà con giáo dân xứ Phình Hồ trong dịp nghỉ 30/04 và 1/5 vừa qua. Chúng tôi khởi hành từ xứ Kẻ Sét khi mà người dân thủ đô đã đi vào giấc ngủ..cuộc hành trình của đoàn thật là gian nan. Quãng đường từ Hà Nội lên thị xã Nghĩa Lộ - Yên Bái khoảng 300km nhưng chúng tôi đã phải đi mất 12 giờ đồng hồ. Xe của đoàn gặp nạn giữa núi rừng, có Chúa và Mẹ ở bên nâng đỡ 50 thành viên trong đoàn chúng con được bình an.
Lên tới thị xã Nghĩ Lộ đoàn được Cha xứ và ban hành giáo đón tiếp thân tình. Sáng sớm ngày hôm sau đoàn chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình lên xứ bản Phình Hồ. Con đường vào đây là độc đạo, nó có thể ví như một chiếc bậc thang để lên trời hái mây đuổi gió.Từ nhà thờ Nghĩa Lộ 20 cây số có một lối mòn nhỏ con đường đất gập ghềnh và lổng chổng đá sỏi, xẻ những rãnh nước ngang dọc trên bề mặt, đủ khiến những tay lái yếu bóng vía phải chờn lòng. Đây thực sự là những thử thách cho các bạn sinh viên. Xe ô tô chỉ đi được 12km, quãng đường còn lại các bạn sinh viên cùng '' hành quân''. Con đường bắt đầu nhoài mình ra lưng núi, đã thấy những đồi chè non xanh mượt nằm như bát úp trải dài về cuối chân trời. Cánh đồng xa tít tắp, những dòng suối uốn quanh mát lành. Bên sườn núi cheo leo, xanh màu cây, nâu đỏ màu đất, bồng bềnh màu mây trắng. Hương chè xanh ngai ngái len nhẹ giữa đám cỏ lau mọc dại ven đường. Khung cảnh thật khoáng đạt, diệu vợi và bạn thì ngợp trong sương trong gió. Cung đường dốc ngược như một vết dao chém ngọt vào vách núi da xanh đến mịn màng, đứng trên sườn bên này nhìn sang, lạ kỳ sao mãi vẫn không muốn dời chân đi. đường độc đạo với những con dốc dựng ngược và lởm chởm đá. Sau 3 giờ đi bộ vượt qua quãng đường 8km đường đồi núi,đoàn chúng tôi đã đến được giáo xứ Phình Hồ. Chúng tôi tiến vào nhà thờ chào Chúa và Mẹ cùng dâng lời tạ ơn.Ngôi thánh đường thật đơn sơ nhỏ bé và cũng thật trang nghiêm. Sau khi liên hệ được ban hành giáo. Chúng tôi bắt đầu công việc của mình là thăm gặp gỡ bà con nơi đây. Các cụ già, các em thiếu nhi, qua những câu truyện thăm hỏi, cùng vui chơi với các em nhỏ trông những khuân mặt của họ thật rạng ngời. Số tặng phẩm đoàn mang theo để tặng bà con..muối, đường, rổ rá, mì tôm, dược phẩm, dầu gió..và quần áo. Với một địa hình phức tạp đồi núi hiểm trở. Đoàn 50 người đã chia thành 7 nhóm để đi đến 3 bản làng: Tà Chử, Trí Lư, Phình Hồ...thăm và tặng quà được cho 135 hộ gia đình.
Cuộc sống của bà con vô cùng khó khăn, vì còn nhiều phong tục lạc hậu..bữa cơm chỉ có rau và muối trắng...cây ngô cây sắn là lương thực chủ yếu, khi đến thăm các gia đình, chỉ có các em nhỏ và cụ già ở nhà, mọi người từ 12 tuổi đều đi kiếm củi và đi lên nương. Đến tối, nhà nhà mới quây quần bên bếp lửa hồng. Những bắp ngô nếp nướng than hoa đỏ rực, tiếng ngô nổ lách tách, mùi thơm toả khắp nhà...
Chiều xuống nhanh, mây từ sau núi lãng đãng vây quanh những đỉnh cao nhất che khuất mặt trời.Chúng tôi ai ai đều thấy tiếc nuối vì không thể ở lại cùng bà con, trời đã sầm sập tối. Chặng đường vừa đi không phải dễ dàng gì, vì vậy chúng tôi quyết định quay ra ngay Nghĩa Lộ để nghỉ đêm. Lỡ hẹn với cả dân bản, không thể ở cùng dân bản nơi đây vì ngày Chúa Nhật Chúa Chiên Lành là ngày chầu lượt của giáo xứ...Chúng tôi chỉ biết dâng lời cầu nguyện, xin Chúa gìn giữ đoàn chiên của Ngài..ở nơi đó đàn sói giữ luôn rình rập để triệt hạ con chiên của Ngài.
Chúng tôi xuống núi trở về xứ Nghĩa Lộ, hôm nay đoàn đã được gặp và chào Cha chính xứ sau khi ngài đi mục vụ trở về. Đoàn đã được Cha sắp xếp giao lưu cùng giới trẻ và ca đoàn giáo xứ cùng dâng hoa kính Đức Mẹ, giao lưu văn nghệ, đốt lửa trại và cầu nguyện.
Chia tay Phình Hồ, chia tay Nghĩa Lộ, chùng tôi trở về Hà Nội tiếp tục công việc của mình. Những kỉ niệm những hình ảnh của bà con Phình Hồ- hương vị của núi rừng cứ luẩn quẩn bám vào tóc tai, vào da thịt, vào quần áo và trở thành một nỗi ám ảnh, như một lời hẹn chúng tôi sẽ còn quay trở lại nơi này…
Đoàn sinh viên công giáo của 2 nhóm Bùi Chu và Nam Định đang học tập và làm việc tại Hà Nôi, đã tổ chức chuyến đi lên thăm bà con giáo dân xứ Phình Hồ trong dịp nghỉ 30/04 và 1/5 vừa qua. Chúng tôi khởi hành từ xứ Kẻ Sét khi mà người dân thủ đô đã đi vào giấc ngủ..cuộc hành trình của đoàn thật là gian nan. Quãng đường từ Hà Nội lên thị xã Nghĩa Lộ - Yên Bái khoảng 300km nhưng chúng tôi đã phải đi mất 12 giờ đồng hồ. Xe của đoàn gặp nạn giữa núi rừng, có Chúa và Mẹ ở bên nâng đỡ 50 thành viên trong đoàn chúng con được bình an.
Lên tới thị xã Nghĩ Lộ đoàn được Cha xứ và ban hành giáo đón tiếp thân tình. Sáng sớm ngày hôm sau đoàn chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình lên xứ bản Phình Hồ. Con đường vào đây là độc đạo, nó có thể ví như một chiếc bậc thang để lên trời hái mây đuổi gió.Từ nhà thờ Nghĩa Lộ 20 cây số có một lối mòn nhỏ con đường đất gập ghềnh và lổng chổng đá sỏi, xẻ những rãnh nước ngang dọc trên bề mặt, đủ khiến những tay lái yếu bóng vía phải chờn lòng. Đây thực sự là những thử thách cho các bạn sinh viên. Xe ô tô chỉ đi được 12km, quãng đường còn lại các bạn sinh viên cùng '' hành quân''. Con đường bắt đầu nhoài mình ra lưng núi, đã thấy những đồi chè non xanh mượt nằm như bát úp trải dài về cuối chân trời. Cánh đồng xa tít tắp, những dòng suối uốn quanh mát lành. Bên sườn núi cheo leo, xanh màu cây, nâu đỏ màu đất, bồng bềnh màu mây trắng. Hương chè xanh ngai ngái len nhẹ giữa đám cỏ lau mọc dại ven đường. Khung cảnh thật khoáng đạt, diệu vợi và bạn thì ngợp trong sương trong gió. Cung đường dốc ngược như một vết dao chém ngọt vào vách núi da xanh đến mịn màng, đứng trên sườn bên này nhìn sang, lạ kỳ sao mãi vẫn không muốn dời chân đi. đường độc đạo với những con dốc dựng ngược và lởm chởm đá. Sau 3 giờ đi bộ vượt qua quãng đường 8km đường đồi núi,đoàn chúng tôi đã đến được giáo xứ Phình Hồ. Chúng tôi tiến vào nhà thờ chào Chúa và Mẹ cùng dâng lời tạ ơn.Ngôi thánh đường thật đơn sơ nhỏ bé và cũng thật trang nghiêm. Sau khi liên hệ được ban hành giáo. Chúng tôi bắt đầu công việc của mình là thăm gặp gỡ bà con nơi đây. Các cụ già, các em thiếu nhi, qua những câu truyện thăm hỏi, cùng vui chơi với các em nhỏ trông những khuân mặt của họ thật rạng ngời. Số tặng phẩm đoàn mang theo để tặng bà con..muối, đường, rổ rá, mì tôm, dược phẩm, dầu gió..và quần áo. Với một địa hình phức tạp đồi núi hiểm trở. Đoàn 50 người đã chia thành 7 nhóm để đi đến 3 bản làng: Tà Chử, Trí Lư, Phình Hồ...thăm và tặng quà được cho 135 hộ gia đình.
Cuộc sống của bà con vô cùng khó khăn, vì còn nhiều phong tục lạc hậu..bữa cơm chỉ có rau và muối trắng...cây ngô cây sắn là lương thực chủ yếu, khi đến thăm các gia đình, chỉ có các em nhỏ và cụ già ở nhà, mọi người từ 12 tuổi đều đi kiếm củi và đi lên nương. Đến tối, nhà nhà mới quây quần bên bếp lửa hồng. Những bắp ngô nếp nướng than hoa đỏ rực, tiếng ngô nổ lách tách, mùi thơm toả khắp nhà...
Chiều xuống nhanh, mây từ sau núi lãng đãng vây quanh những đỉnh cao nhất che khuất mặt trời.Chúng tôi ai ai đều thấy tiếc nuối vì không thể ở lại cùng bà con, trời đã sầm sập tối. Chặng đường vừa đi không phải dễ dàng gì, vì vậy chúng tôi quyết định quay ra ngay Nghĩa Lộ để nghỉ đêm. Lỡ hẹn với cả dân bản, không thể ở cùng dân bản nơi đây vì ngày Chúa Nhật Chúa Chiên Lành là ngày chầu lượt của giáo xứ...Chúng tôi chỉ biết dâng lời cầu nguyện, xin Chúa gìn giữ đoàn chiên của Ngài..ở nơi đó đàn sói giữ luôn rình rập để triệt hạ con chiên của Ngài.
Chúng tôi xuống núi trở về xứ Nghĩa Lộ, hôm nay đoàn đã được gặp và chào Cha chính xứ sau khi ngài đi mục vụ trở về. Đoàn đã được Cha sắp xếp giao lưu cùng giới trẻ và ca đoàn giáo xứ cùng dâng hoa kính Đức Mẹ, giao lưu văn nghệ, đốt lửa trại và cầu nguyện.
Chia tay Phình Hồ, chia tay Nghĩa Lộ, chùng tôi trở về Hà Nội tiếp tục công việc của mình. Những kỉ niệm những hình ảnh của bà con Phình Hồ- hương vị của núi rừng cứ luẩn quẩn bám vào tóc tai, vào da thịt, vào quần áo và trở thành một nỗi ám ảnh, như một lời hẹn chúng tôi sẽ còn quay trở lại nơi này…