*** Sửa sai sót và Cáo lỗi:: Vietcatholic News đã đăng bài nầy vào ngày 19/10, nhưng một sơ xuất trong khi đánh máy lại đã làm phản nghĩa ý tưởng của tác giả trong bản văn. Xin thành thật Xin Lỗi Tác giả Trần Duy Nhiên và quí độc giả. Vietcatholic News hoan nghênh và chân thành cám ơn Vị Độc giả đã phác giác ra lầm lỗi nầy. .

HÌNH ẢNH MẸ TÊRÊSA ĐỐI VỚI TÔI

Ngày 5 tháng 9 năm 1997, một vĩ nhân đã ra đi …Vâng, Mẹ Têrêsa thành Calcutta đúng là vĩ nhân của thế kỷ XX nếu ta nhớ lạ rằng. Mẹ đã nhận được Giải Nobel Hoà Bình 1979, và ngày qua đời, Mẹ đuợc một vinh dự mà chưa một vĩ nhân nào có được ba nước trên thế giới chịu quốc tang, đó là Ấn Độ, An Ba Ni và Hoa Kỳ.

Mẹ có dịp qua Việt Nam hai lần, năm 1994 và năm 1995, và hai lần đó, tôi được may mắn tiếp kiến mỗi lần gần một giờ. Lạ lùng thay, hình ảnh Mẹ để lại trong tôi không có gì là của một vĩ nhân cả, mà của một người khiêm nhường đến độ quên đi bản thân mình.Tôi không còn nhớ Mẹ đã nói gì với tôi, nhưng Mẹ để lại hai hình ảnh vẫn còn theo tôi cho đến ngày hôm nay.

Điểm đầu tiên gây ấn tượng là cảm thức về Thiên Chúa nơi Mẹ . Khi đến Việt Nam, Mẹ tạm trú trên lầu 3, tại 38 Tú Xương. Người ta dành một phòng cho Mẹ và một phòng cho ba nữ tu theo Mẹ ( trong số đó có vị Bề Trên tổng quyền hiện nay là Sr Nirmala Joshi ) Thế nhưng Mẹ đã biến phòng của mình thành nhà nguyện với sự hiện diện của Mình Thánh Chúa, rồi cùng chia sẻ với ba chị em phòng còn lại. Mẹ đã hẹn anh chị Soi và tôi đến gặp Mẹ lúc 11 giờ trưa. Đúng hẹn, chúng tôi lên lầu 3. Vì không có chỗ tiếp khách, Sr Nirmala mời chúng tôi ngồi ở hành lang và mẹ ra tiếp chúng tôi tại đấy. Sau nụ cười chào đáp, Mẹ chỉ ngay vào nhà nguyện và bảo : "Chúa kia", với một thái độ tự nhiên giống như một bà mẹ bảo con mình chào ông ngoại khi đi đâu về. Mẹ vào quì trước Thánh Thể với chúng tôi một vài phút trước khi bắt đầu câu chuyện. Và cuối buổi nói chuyện, Mẹ cũng chỉ vào nhà nguyện bảo chúng tôi chào Chúa trước khi ra về. Thái độ Mẹ đơn sơ như thể Chúa luôn có mặt bằng xương bằng thịt ở bên Mẹ. Cái cảm thức về Chúa nơi Mẹ rõ nét đến độ tôi có cảm giác rằng nó hùng biện hơn bất cứ bài giảng nào của bất cứ ai nói về sự hiện hữu của Thiên Chúa và sự hiện diện của Chúa Giêsu trong Thánh Thể.

Điểm thứ hai gây ấn tượng là cách nói chuyện của Mẹ, không nói chuyện với ba người, mà nói với từng người một. Mẹ cúi mình xuống và nhìn lên với cái nhìn thật trân trọng, cứ như là Mẹ muốn tiếp thu một bài học nào đó từ người đối thoại mà quên mất mình là ai. Nói chuyện với Mẹ mà trong đầu tôi cứ lờn vờn hình ảnh của Chúa Giêsu quì xuống rửa chân cho môn đệ mình. Qua thái độ lắng nghe và ánh mắt, Mẹ đã cho người đối thoại thấy rằng mình vô cùng giá trị... Có những cái nhìn đè bẹp người đối thoại và làm cho họ trở nên nhỏ nhen, có những cái nhìn làm cho người đối diện lớn lên và tự hào về giá trị của mình. Mẹ Têrêsa là người có cái nhìn thứ hai đó.

Mẹ Têrêsa thành Calcutta ! Một danh xưng đem tự hào về cho Giáo Hội, cho các quốc gia của Mẹ, cho toàn thể nhân loại. Thế nhưng qua hai lần gặp gỡ, tôi không bị choáng ngộp vì một vĩ nhân, mà chỉ đọc được nơi Mẹ một Kitô hữu điển hình : một người "đã hoá mình ra không" trước mặt Thiên Chúa và trước mặt anh chị em nhân loại, dù cho người ấy có thấp hèn đến đâu.