ĐỀN THỜ TÂM HỒN

“Các ngươi hãy xây cất đền thờ, và như thế sẽ đẹp lòng Ta!”.

Đền Taj Mahal của Ấn Độ, “một kiệt tác”, theo UNESCO; tuy nhiên, một điều gì đó khá ‘mỉa mai’ với khởi đầu của nó. Năm 1629, khi người vợ yêu quý của Shah Jahan qua đời, vua ra lệnh xây một ngôi đền tráng lệ để tưởng nhớ bà. Vua đặt quan tài của bà giữa một thửa đất và việc xây dựng ngôi đền, đúng nghĩa đen, bắt đầu chung quanh nó. Thế nhưng, sau vài năm thực hiện, nỗi đau buồn của vua dành cho hoàng hậu đã nhường chỗ cho đam mê kiến trúc. Ngày nọ, khi đang đi khảo sát, vua tình cờ gặp một ‘thùng gỗ’; được biết, một số công nhân đã ném nó ra từ lâu. Đó là chiếc quan tài của hoàng hậu! Mục đích tưởng nhớ đã mất, nhường chỗ cho nghệ thuật!

Kính thưa Anh Chị em,

Sẽ khá bất ngờ khi phụng vụ Lời Chúa hôm nay cũng nói đến một ngôi đền; đúng hơn, một ‘đền thờ tâm hồn’ mà Thiên Chúa hằng mong mỏi nơi mỗi người. Qua miệng Khacgai, Thiên Chúa nói với dân, “Hãy lên núi mang gỗ về xây cất đền thờ, và như thế sẽ đẹp lòng Ta!”.

Thánh Vịnh đáp ca hôm nay cho biết, “Chúa mến chuộng dân Ngài!”. Vì mến chuộng dân Ngài, nên Thiên Chúa đã không ngần ngại tỏ lộ ước muốn Ngài ấp ủ; Ngài ước mong một đền thờ vật chất ở giữa dân, nhắc nhở họ về sự hiện diện của Ngài; nhờ đó, Ngài có thể chiếm cứ ‘đền thờ tâm hồn’ họ. Ngài nói, “Hãy lên núi mang gỗ về xây cất đền thờ, và Ta sẽ được tôn vinh!”.

Cũng thế, trên bước đường sứ vụ của mình, điều Chúa Giêsu trăn trở không phải là xây cho được những đền thờ vật chất, nhưng là những ‘đền thờ tâm hồn’; và hẳn, Ngài cũng khát khao tâm hồn của vua Hêrôđê, một nhân vật mà Tin Mừng hôm nay nhắc đến. Hêrôđê đã cai trị người Do Thái ở Galilê những 42 năm; ông trị vì từ năm thứ 2 trước Công Nguyên và tiếp tục cai trị cho đến khi bị Hoàng đế La Mã lưu đày, năm 37. Trong thời gian ông cầm quyền, hầu hết sứ vụ của Chúa Giêsu đều diễn ra trong lãnh thổ của ông, toàn bộ Galilê. Vì thế, Hêrôđê biết rất rõ về Chúa Giêsu; tiếc thay, Chúa Giêsu bất lực, Ngài không chiếm cứ được tâm hồn ông!

Tin Mừng hôm nay nói đến những thắc mắc của Hêrôđê về Chúa Giêsu; sau đó, Phúc Âm kết thúc, “Vua tìm cách gặp Ngài”. Đúng, như mọi người trong lãnh địa mình, Hêrôđê có thể đến với Chúa Giêsu bất cứ lúc nào; nhưng ông đã không đến. Điều gì sẽ xảy ra nếu Hêrôđê đến với Chúa Giêsu với một tấm lòng rộng mở! Nếu ông làm được điều đó và thực sự lắng nghe Ngài, hẳn Hêrôđê đã nhận được một trong những quà tặng lớn nhất có thể tưởng tượng, quà tặng của đức tin và sự hoán cải; bấy giờ, ‘đền thờ tâm hồn’ của ông được xây dựng và ông đã bước đi trên con đường hướng tới sự cứu rỗi đời đời. Phải chăng, tự thâm tâm, Hêrôđê biết rằng, gặp Chúa Giêsu, nghe theo Ngài, nghĩa là phải thay đổi. Và rất có thể, ông không muốn thay đổi!

Không muốn thay đổi! Điều này cho chúng ta một bài học mạnh mẽ. Mỗi người chúng ta đều có thể dễ dàng gạt bỏ những lời mời lúc này, lúc khác của Chúa Giêsu; bởi lẽ, từ sâu thẳm tâm hồn, chúng ta không muốn thay đổi! Vậy mà, Thiên Chúa vẫn đang nhẫn nại ngỏ lời với chúng ta mỗi ngày, và mọi ngày; Ngài không ngừng cung cấp những thông điệp của Ngài, Ngài muốn xây dựng trong chúng ta một ‘đền thờ tâm hồn’ dành riêng cho Ngài… chúng ta có thể cởi mở với điều Ngài nói, đáp ứng những ước ao Ngài mong; thế nhưng, khác nào Hêrôđê, bao lần, chúng ta từ chối! Chúng ta đã cố ý hoặc vô tình bịt tai! Vậy, chìa khoá để có thể nghe được điều Thiên Chúa muốn, là chúng ta phải có khả năng thay đổi hoàn toàn theo cách Ngài muốn chúng ta thay đổi.

Anh Chị em,

Hêrôđê biết rất rõ về Chúa Giêsu; nhưng tìm gặp Ngài, để hiểu, để đi theo và thuộc về Ngài là điều ông không thể làm được; Hêrôđê không bao giờ xây dựng được tự bên trong một ‘đền thờ tâm hồn’. Hôm nay, chúng ta cùng mục kích một tâm hồn khác; đó là cố Linh mục JB. Etcharren, một đại ân nhân của Giáo Hội Việt Nam. Lòng đất Huế vừa hân hoan ôm lấy một người con tuyệt vời của nước Pháp. Từ 26 tuổi, cha Etcharren chỉ khát khao một điều, là mang Tin Mừng đến cho dân Việt; ‘đền thờ tâm hồn’ của cha là một bầu lửa mến yêu của một vị thừa sai Paris, vốn cống hiến suốt đời cho Giáo Hội Việt Nam. Cha Etcharren thật hạnh phúc vì đã đến, đã ở và đã chết trên mảnh đất truyền giáo mà ngài chọn làm quê hương. Chúng ta cùng tạ ơn Chúa với ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin giúp con nhận ra con người thật của con; và với ân sủng Chúa, con không sợ phải thay đổi, nhờ đó, ‘đền thờ tâm hồn’ con cũng bừng cháy vì được Chúa chiếm ngự”, Amen.

(Tgp. Huế)