CHỨNG NHÂN CỦA DẤU CHỈ
“Bà không rời khỏi đền thờ, đêm ngày ăn chay cầu nguyện phụng sự Chúa”.
Robert Slater nói, “Không nỗi buồn nào lớn hơn nỗi buồn của một quả phụ đi bộ hàng ngày đến nghĩa trang gần đó, để đứng lặng trân một vài phút… trước khi bắt đầu công việc một ngày. Cô ấy biết, một phần của cô đang ở nghĩa trang; và phần kia, ở trong bổn phận thường nhật”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hoàn toàn khác với quả phụ u sầu của Robert Slater, Tin Mừng hôm nay nói đến Anna, một phụ nữ goá bụa mà lòng bà vui như hội! Sau 7 năm sống với chồng, phần còn lại 77 năm đời mình, “Bà không rời khỏi đền thờ, đêm ngày ăn chay cầu nguyện phụng sự Chúa”. Bà là người chờ đợi, đọc ra dấu chỉ và là ‘chứng nhân của Dấu Chỉ’. Nhân vật độc đáo này đáng cho chúng ta suy gẫm!
Người phụ nữ này không giấu tuổi tác! Phúc Âm cho biết, như Simêon, từng ngày, bà chờ đợi Chúa với niềm tin tuyệt đối trong hàng chục thập kỷ. Bà ao ước gặp Ngài như để nắm bắt một dấu chỉ. Có lẽ bà sẽ cam chịu cho đến chết, vì lẽ, sự chờ đợi bền bỉ đó vẫn tiếp tục chiếm trọn cuộc đời bà; với bà, không có cam kết nào quan trọng hơn là chờ đợi Chúa và cầu nguyện. Vì thế, khi thánh gia lên đền thờ để chu tất lề luật, thì cùng Simêon, Anna đã nhanh chóng có mặt dưới sự thúc đẩy của Thánh Thần. Gánh nặng tuổi tác và sự chờ đợi biến mất! Họ khám phá ra Hài Nhi, một sức mạnh mới, đòi hỏi ở họ một nhiệm vụ mới. Đó là trở nên ‘chứng nhân của Dấu Chỉ’ Giêsu!
Nhà của Chúa là nhà của bà! Dường như bà đã sống trót đời ở đó. Sự tận tâm của bà đối với Thiên Chúa khiến bà nhạy cảm với sự xuất hiện của Ngài. Nhìn Simêon ẵm đứa bé trong tay, bà lập tức nhận ra đứa trẻ ấy là ai; bà bắt đầu ca ngợi Thiên Chúa cũng như nói về trẻ ấy cho người khác. Phản ứng của bà phát triển theo hai hướng, bà hướng về Chúa trong ngợi khen, và hướng về người khác để nói cho họ biết, Chúa đã đến, giải cứu dân Ngài qua trẻ này. Bà nhạy cảm với những kinh ngạc đến từ Thiên Chúa, và trở thành ‘chứng nhân của Dấu Chỉ’ Thiên Chúa tỏ hiện.
Việc cầu nguyện đã mang lại cho Anna một tầm nhìn thiêng liêng để nhận ra và loan báo Đấng Messia. Như vậy, bà đã trở thành một trong những người đầu tiên rao giảng Tin Mừng. Bà goá 84 tuổi này là nhà truyền giáo thực thụ đầu tiên trong hai tác phẩm của Luca, Phúc Âm và Công Vụ Tông Đồ. Bà chứng tỏ rằng, trung thành với việc cầu nguyện sẽ giúp mỗi người đọc ra dấu chỉ của Thiên Chúa, biết Ngài hoạt động thế nào; và sau đó, rao truyền điều Ngài muốn!
Với thuật ngữ “phụng sự Chúa”, chúng ta thường nghĩ đến các hình thức bác ái. Với Anna, cầu nguyện và ăn chay là một trong những hình thức “phụng sự Chúa” trọn hảo nhất; khi cầu nguyện, chúng ta dành thời giờ, sự tập trung, và chú ý vào Chúa, hiến dâng chính mình cho Ngài. Đời sống của bà đã khiến Anna trở thành một nhân chứng hùng hồn. Bà cho thấy, một trong những cách thức để phụng sự Ngài là cầu nguyện và hiến dâng chính mình.
Anh Chị em,
Chỉ một câu, Luca ghi lại bốn việc về bà Anna, “Bà không rời đền thờ, ăn chay, cầu nguyện và phụng sự Thiên Chúa”. Cuộc đời goá bụa của bà khác xa cuộc đời của quả phụ Robert Slater mô tả. Nó ý nghĩa hơn nhiều! Bà luôn ở trong đền thờ, hướng về Chúa trong ngợi ca, cầu nguyện; để rồi có thể hướng về tha nhân, nói về Chúa cho họ. Như bà, Thiên Chúa ước mong trái tim mỗi người chúng ta cũng luôn quy hướng về Ngài, để có thể nhạy cảm với bao dấu chỉ Thiên Chúa đang thực hiện, hầu mỗi người có khả năng đọc ra và trở thành ‘chứng nhân của Dấu Chỉ’. Chúng ta đang sống trong một khúc ngoặt xám xịt của lịch sử; với tình thế hiện nay, rất nhiều người đang sống trong buông xuôi, thất vọng. Hãy mang đến cho họ một tia hy vọng từ chính đời sống chứng tá của chúng ta! Hãy như Anna, đến với đền thờ, trung thành cầu nguyện và phụng sự Thiên Chúa trong chay tịnh để có thể chia sẻ cho người khác dấu chỉ quan trọng nhất, Dấu Chỉ Giêsu!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin dạy con biết yêu thích đời sống cầu nguyện; nhờ đó, con có thể nhạy bén với những dấu chỉ của Chúa, và nhất là trở nên ‘chứng nhân của Dấu Chỉ’ Giêsu cho anh chị em con”, Amen.
(Tgp. Huế)