Michael Pakaluk (*) trên Catholic Thing ngày 23 tháng 5, 2024, hô hào cùng ông suy gẫm, trong tháng kính Đức Maria, về những gì chúng ta học được về Đức Maria – nhân cách và các nhân đức của ngài – từ Kinh Ngợi Khen. Ý ông không phải là nó nói gì, mà là (i) sự kiện chúng ta có nó; (ii) việc ngài sáng tác nó; và (iii) những gì nó không nói.

Đầu tiên, sự kiện chúng ta có nó. (Lu-ca 1:46-55) Chúng ta coi đó là điều hiển nhiên nhưng hãy suy nghĩ kỹ. Có lẽ Thánh Lu-ca đã viết Phúc âm của mình vào cuối những năm 50, điều đó có nghĩa là Đức Maria đã sáng tác bài thánh ca của ngài khoảng 60 năm trước đó. Bây giờ hãy tưởng tượng bạn là một ông già ở độ tuổi 80 và ai đó yêu cầu bạn lặp lại điều gì đó bạn đã nói ở độ tuổi 20. Ngoài ra, chúng ta chỉ có nó từ Thánh Lu-ca. Bài thánh ca của Đức Maria không được nhắc đến trong bất cứ nguồn Tin Mừng hay cổ xưa nào khác. Rõ ràng, nếu Thánh Lu-ca không sưu tầm thì nó đã bị thất lạc.

Chúng ta học được gì về Đức Maria từ những sự kiện đơn thuần này? Tác giả nghĩ chúng ta phải cho rằng Đức Maria đã đọc kinh Magnificat thường xuyên, nếu không nói là mỗi ngày, trong sáu mươi năm. Vì bài Magnificat là một bài thánh ca tạ ơn mà ngài thường xuyên đọc, cho thấy rằng lòng biết ơn là nhân đức hàng đầu đối với ngài.

Ngoài ra, nó còn cho thấy ngài đã đón nhận trọn vẹn sự nhấn mạnh của Chúa về tầm quan trọng của việc kiên trì cầu nguyện như thế nào. Rõ ràng, vì ngài đã sáng tác bài thánh ca và đọc nó một cách chân thành ngay từ đầu, nên “công đức” của việc thường xuyên cầu nguyện bài thánh ca đó đối với ngài sẽ tích lũy phần lớn từ sự nhất quán của việc lặp đi lặp lại.

Sau đó, nó cũng cho thấy Đức Maria yêu thích việc cầu nguyện bằng lời nói. Thật vậy, cuộc đời của ngài đã trở thành một “loại hình” của Giáo Hội, trong Kinh Thần Vụ, vẫn hằng ngày đọc Kinh Ngợi Khen.

Sự kiện Thánh Lu-ca cố tình tìm kiếm bài thánh ca cho thấy Đức Maria yêu đời sống riêng tư và sự thân mật của gia đình đến mức nào. Với sự thận trọng và khiêm tốn tuyệt vời, ngài dường như có ý định “giữ” bài thánh ca vinh quang này trong trái tim mình, như một hành động yêu thương bày tỏ với Chúa, trong mối quan hệ của ngài với Người. Thôi thúc của ngài gần như trái ngược với thôi thúc của chúng ta muốn “chia sẻ”, hiển thị và tìm kiếm “lượt thích” trên mạng xã hội. (Hãy xem hình ảnh Guadalupe, như mọi người vẫn nói, thể hiện sự hết mực khiêm tốn.)

Thứ hai, ngài đã sáng tác nó. Bài Magnificat giống với những bài thánh ca hay trong Cựu Ước, chẳng hạn như Bài ca của Miriam (Xh 15:20-27), và Bài ca của Ha-na (1 Sm 2:1-10), tuy nhiên nó không chỉ là sự phỏng theo những bài này. Nó hoàn toàn là công việc của chính nó, phản ảnh hoàn cảnh của chính Đức Maria. Hơn nữa, nó không phải là một tác phẩm vụng về mà như mọi người đều thừa nhận, là một kiệt tác. Phải thừa nhận rằng chúng ta không thể giảm bớt sự đóng góp của Chúa Thánh Thần, nhưng có vẻ như Đức Maria đã sáng tác bài thánh ca của mình trước khi đến thăm bà Ê-li-da-bét. Tại buổi Thăm Viếng, ngài đã hát một bài thánh ca mà ngài đã sáng tác.

Trinh nữ và Hài nhi, và các thiên thần (Madonna of the Magnificat) của Sandro Botticelli, c. 1483 [Phòng trưng bày Uffizi, Florence]


Chúng ta học được gì về Đức Maria từ những sự kiện này? Chúng ta biết rằng ngài yêu thích Kinh thánh, thường xuyên đọc thuộc lòng và có lẽ đã ghi nhớ những phần yêu thích của mình: phát minh cần có cơ sở. Chúng ta biết rằng ngài không chỉ mong muốn làm theo những gì Kinh thánh dạy mà còn bắt chước chính giọng điệu của Kinh thánh - cách mà một người yêu thích (chẳng hạn) tác phẩm của John Henry Newman có thể sao chép các câu và thực hành viết các câu của chính mình theo cùng một khuôn mẫu, với hy vọng tiếp thu phong cách của Newman. Sự xuất thần của ngài sẽ phù hợp biết bao đối với người hiểu được Lời đằng sau tất cả Kinh thánh!

Hơn nữa, không ai chỉ viết một bài thơ, một bài hát, một tiểu luận. Chắc chắn, không ai chỉ viết một thứ thuộc một thể loại nhất định, rồi sau đó nó trở thành một kiệt tác. Vì thế chắc hẳn ngài đã sáng tác và hát rất nhiều thánh ca. Có vẻ hợp lý khi ngài thường xuyên đến thăm “người bà con của mình” hoặc những người khác, ngài sẽ chia sẻ một bài hát mà ngài vừa sáng tác. Nhưng điều này sau đó cho thấy ngài thích cách điệu hóa và diễn tập. Giống như chúng ta, ngài không thích sự tự phát; ngài thấy không có sự mâu thuẫn giữa điều được cách điệu hóa và điều chân thành.

Việc ngài sáng tác các bài hát bắt chước Miriam và Han-na cho thấy, đối với ngài, mối quan hệ của Thiên Chúa với dân của Người là một sinh vật sống chứ không phải một truyền thống đã chết; ngài thấy mình như đang nhận một một phần hiện tại và bình đẳng trong lịch sử giao ước lâu dài đó. Ngài mong đợi Thiên Chúa hành động và sẵn sàng cho việc đó.

Thứ ba: Những gì nó không nói. Bài Magnificat rất đơn giản, chỉ khoảng mười dòng, nhưng lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa. Nó không kéo dài lê thê; nó không lặp lại. Như vậy chúng ta thấy ở đó sự đơn sơ và thẳng thắn của Đức Maria.

Đáng chú ý là nó hầu như không nói về ngài. Chỉ có những lời “từ nay về sau mọi thế hệ sẽ khen tôi có phước, vì Đấng Toàn năng đã làm cho tôi những điều cao cả” mới liên quan trực tiếp đến ngài. Sau đó, hãy xem xét sự khác biệt lớn giữa những gì chúng ta biết về ngài và những gì ngài nói trong những lời đó: Ngài không đề cập đến bất cứ điều gì về những gì thiên thần đã nói với ngài – dòng dõi thiêng liêng, sự cứu rỗi và triều đại của Người.

Có thể (và tôi đã nghĩ vậy) ngay điều mà chúng ta gọi là bài Magnificat là sự chuyển thể từ một bài thánh ca mà ngài đã sáng tác trước đó, nhân dịp ngài đính hôn với Giu-se, như một sự hân hoan về tình yêu của họ, kỷ niệm việc Giu-se đã tán tỉnh ngài; và sau đó, sau biến cố Truyền Tin, bài thánh ca đó đã được trau chuốt và tìm thấy mục đích và ý nghĩa thực sự của nó.

Rồi hãy lưu ý đến sự bao la của “luật vô tư” mà ngài cử hành, vang vọng rất nhiều thánh vịnh và đoạn văn của các tiên tri: Đấng quyền năng, kẻ hài lòng và kiêu ngạo bị hạ xuống, trong khi kẻ nghèo, kẻ đói khát và kẻ thấp hèn được tôn cao. Có lẽ Đức Maria đã hát bài hát của ngài cho Chúa Giêsu Hài Đồng, Đấng sau này sẽ dạy những sự thật tương tự trong Các Mối Phúc Thật của Người?

Tác giả cảm thấy hơi sợ hãi khi đến gần một con người phi thường như vậy nếu Chúa không bảo đảm với ông rằng ngài cũng là mẹ ông. Và sau đó có niềm an ủi này: lòng sùng kính đối với Đức Mẹ trong Kinh Mân Côi, áo choàng, và trong các bài thánh ca như Salve Regina tức khắc đặt chúng ta vào tư thế khiêm tốn và tức khắc giao phó chúng ta cho ngài.
_____________________________________________________________________________________
(*) Michael Pakaluk, một học giả về Aristốt và là giáo sư thực thụ của Giáo hoàng Học viện Thánh Thomas Aquinas, là giáo sư tại Trường Kinh doanh Busch tại Đại học Công Giáo Hoa Kỳ. Ông sống ở Hyattsville, MD cùng với vợ là Catherine, cũng là giáo sư tại Trường Busch và tám người con của họ. Cuốn sách nổi tiếng của ông về Tin Mừng Máccô là Hồi ký của Thánh Phêrô. Cuốn sách gần đây nhất của ông, Tiếng nói của Đức Maria trong Tin Mừng Gioan: Một bản dịch mới với lời bình luận, hiện đã có sẵn. Cuốn sách mới của ông, Hãy là những chủ ngân hàng tốt: Nền kinh tế thiêng liêng trong Tin mừng Mat-thêu, sẽ xuất bản tại Regnery Gateway vào mùa xuân. Giáo sư Pakaluk được Đức Bênêđíctô XVI bổ nhiệm vào Giáo hoàng Học viện Thánh Thomas Aquinas.