LAN MAN VỚI THÁI HÀ
Buổi sáng nay “lên mạng” theo dõi diễn biến vụ Thái Hà trên VietCatholic, tôi “chịu” nhất bài viết rất ngắn gọn nhưng lại quá rõ ràng và phân minh của tác giả Joseph Nguyễn. Vị thức giả này thật tinh mắt hoặc có thể vì nghề nghiệp chuyên môn đã chỉ dẫn cho độc giả thấy những thủ đọan gian manh của bọn người chỉ biết gian dối và bịp bợm. Bản tính gian dối và bịp bợm đó đã phơi bầy ra cái ngu dốt của những người chuyên lấy lươn lẹo xảo trá làm kim chỉ nam cho từng lời nói cho đến hành động.
Nhìn vào văn bản của những người cầm quyền trưng bầy ra để xác định rằng linh mục Vũ Ngọc Bích đã bàn giao nhà cửa đất đai của dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà cho Nhà Nước quản lý vào ngày 27 tháng 5 năm 1962 (bị sửa lại là 1963) thì một người bình thường cũng có thể có những câu hỏi như sau:
1- Câu hỏi thứ nhất thuộc về lãnh vực kỹ thuật: Kiểu chữ (font) của mẫu in này là một trong những kiểu chữ rất thông dụng của chương trình Microsoft Word đã được công ty Microsoft của tỷ phú Bill Gates phát minh vào năm 1989. Thế mà 26 năm trước, vào năm 1963 “Đảng và Nhà Nước ta” đã có kiểu chữ này “chế tạo” ra cái mẫu in để cho một người ở cõi âm được mang tên là linh mục Vũ Ngọc Bích ký vào. Các “đỉnh cao trí tuệ” ở Hà Nội sẽ trả lời sao? Người dân miền Nam có thói quen giơ tay lên trời mà than rằng: “hết chỗ nói” để diễn tả hoặc phản ứng lại một hành động gian giảo bịp bợm trắng trợn. Ngụy tạo và gian dối mà không có “tay nghề” chỉ phơi bầy ra cái ngu dốt. Thiệt đúng là …hết chỗ nói.
2- Chữ ký của “cụ Bích” khi thế này lúc thế nọ. Những tay chuyên làm công việc sai trái, như giả mạo chữ ký của người khác, thì lại luôn luôn ở trong một tình trạng tâm lý bất an, do vậy rất khó có thể “sao y bản chính” một cách thuần thục. Do vậy chữ ký cũng như chữ viết của “cụ Bích” cũng không thể nào đi theo một mẫu mực nhất định được. Mang những mẫu chữ và chữ ký của “cụ Bích” từ các văn bản khác nhau đến một cơ quan chuyên giảo nghiệm về chữ viết và chữ ký thì chắc hẳn sẽ nhận được một câu trả lời ngắn gọn: Bịp và đại bịp.
Lan man sang một chuyện khác thì đọc báo Hà Nội Mới có bài vịết nói rằng quốc hội của đảng cộng sản Việt Nam đã thông qua nghị quyết số 23/2003/QH11 ngày 26 tháng 11 năm 2003 không xem xét lại những khiếu nại về nhà đất chi phối bởi luật lệ về nhà đất ban hành trước ngày 1 tháng 7 năm 1991. Một người mù tịt về luật pháp chẳng biết thế nào là nghị quyết và cũng không có một ý niệm nào về thể thức sọan thảo và ban hành một bộ luật thì chỉ có một hình ảnh như sau: Một bọn cướp hung dữ với súng đạn trong tay chia phiên nhau đi cướp của giết người. Sau khi đứa nào cũng vơ vét đầy ắp túi tham rồi họp nhau lại, nhân danh các nạn nhân mà tuyên bố rằng: Kể từ hôm nay, các đồng chí không được cướp của giết người nữa vì chúng ta người nào cũng giầu có dư thừa rồi. Chúng ta có súng đạn trong tay thì ai mà dám cựa quậy. Các đồng chí cứ yên vị mà ăn chơi. Con cháu các đồng chí tha hồ thụ hưởng đời này sang đời khác. Chuyện cũ kể như xếp lại một bên, đã đi vào lịch sử. Các đồng chí cứ quên đi và yên tâm tại vị. Ai mà kiện cáo khiếu nại gì thì cứ nói là không có cơ sở để giải quyết. Thế là xong.
Một chuyện rất đáng vui mừng là nhìn những tấm ảnh chụp giáo dân tập họp nhau cầu nguyện trên miếng đất của giáo xứ Thái Hà phần đông là thanh niên thiếu nữ. Tuổi trẻ của những người này đã không bị lôi cuốn vào những sa đọa rẻ riền nhưng họ đã tìm ra và đi theo đường chân lý. Tuổi trẻ là tương lai của tổ quốc. Tuổi trẻ như những bó củi khô thắp sáng lên một chân trời rực rỡ và cũng thiêu rụi đi những hận thù bạo tàn. Tuổi trẻ Việt Nam sẽ mang vinh quang về cho quê hương và dân tộc. Thật vui mừng lắm thay.
Buổi sáng nay “lên mạng” theo dõi diễn biến vụ Thái Hà trên VietCatholic, tôi “chịu” nhất bài viết rất ngắn gọn nhưng lại quá rõ ràng và phân minh của tác giả Joseph Nguyễn. Vị thức giả này thật tinh mắt hoặc có thể vì nghề nghiệp chuyên môn đã chỉ dẫn cho độc giả thấy những thủ đọan gian manh của bọn người chỉ biết gian dối và bịp bợm. Bản tính gian dối và bịp bợm đó đã phơi bầy ra cái ngu dốt của những người chuyên lấy lươn lẹo xảo trá làm kim chỉ nam cho từng lời nói cho đến hành động.
Nhìn vào văn bản của những người cầm quyền trưng bầy ra để xác định rằng linh mục Vũ Ngọc Bích đã bàn giao nhà cửa đất đai của dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà cho Nhà Nước quản lý vào ngày 27 tháng 5 năm 1962 (bị sửa lại là 1963) thì một người bình thường cũng có thể có những câu hỏi như sau:
1- Câu hỏi thứ nhất thuộc về lãnh vực kỹ thuật: Kiểu chữ (font) của mẫu in này là một trong những kiểu chữ rất thông dụng của chương trình Microsoft Word đã được công ty Microsoft của tỷ phú Bill Gates phát minh vào năm 1989. Thế mà 26 năm trước, vào năm 1963 “Đảng và Nhà Nước ta” đã có kiểu chữ này “chế tạo” ra cái mẫu in để cho một người ở cõi âm được mang tên là linh mục Vũ Ngọc Bích ký vào. Các “đỉnh cao trí tuệ” ở Hà Nội sẽ trả lời sao? Người dân miền Nam có thói quen giơ tay lên trời mà than rằng: “hết chỗ nói” để diễn tả hoặc phản ứng lại một hành động gian giảo bịp bợm trắng trợn. Ngụy tạo và gian dối mà không có “tay nghề” chỉ phơi bầy ra cái ngu dốt. Thiệt đúng là …hết chỗ nói.
2- Chữ ký của “cụ Bích” khi thế này lúc thế nọ. Những tay chuyên làm công việc sai trái, như giả mạo chữ ký của người khác, thì lại luôn luôn ở trong một tình trạng tâm lý bất an, do vậy rất khó có thể “sao y bản chính” một cách thuần thục. Do vậy chữ ký cũng như chữ viết của “cụ Bích” cũng không thể nào đi theo một mẫu mực nhất định được. Mang những mẫu chữ và chữ ký của “cụ Bích” từ các văn bản khác nhau đến một cơ quan chuyên giảo nghiệm về chữ viết và chữ ký thì chắc hẳn sẽ nhận được một câu trả lời ngắn gọn: Bịp và đại bịp.
Lan man sang một chuyện khác thì đọc báo Hà Nội Mới có bài vịết nói rằng quốc hội của đảng cộng sản Việt Nam đã thông qua nghị quyết số 23/2003/QH11 ngày 26 tháng 11 năm 2003 không xem xét lại những khiếu nại về nhà đất chi phối bởi luật lệ về nhà đất ban hành trước ngày 1 tháng 7 năm 1991. Một người mù tịt về luật pháp chẳng biết thế nào là nghị quyết và cũng không có một ý niệm nào về thể thức sọan thảo và ban hành một bộ luật thì chỉ có một hình ảnh như sau: Một bọn cướp hung dữ với súng đạn trong tay chia phiên nhau đi cướp của giết người. Sau khi đứa nào cũng vơ vét đầy ắp túi tham rồi họp nhau lại, nhân danh các nạn nhân mà tuyên bố rằng: Kể từ hôm nay, các đồng chí không được cướp của giết người nữa vì chúng ta người nào cũng giầu có dư thừa rồi. Chúng ta có súng đạn trong tay thì ai mà dám cựa quậy. Các đồng chí cứ yên vị mà ăn chơi. Con cháu các đồng chí tha hồ thụ hưởng đời này sang đời khác. Chuyện cũ kể như xếp lại một bên, đã đi vào lịch sử. Các đồng chí cứ quên đi và yên tâm tại vị. Ai mà kiện cáo khiếu nại gì thì cứ nói là không có cơ sở để giải quyết. Thế là xong.
Một chuyện rất đáng vui mừng là nhìn những tấm ảnh chụp giáo dân tập họp nhau cầu nguyện trên miếng đất của giáo xứ Thái Hà phần đông là thanh niên thiếu nữ. Tuổi trẻ của những người này đã không bị lôi cuốn vào những sa đọa rẻ riền nhưng họ đã tìm ra và đi theo đường chân lý. Tuổi trẻ là tương lai của tổ quốc. Tuổi trẻ như những bó củi khô thắp sáng lên một chân trời rực rỡ và cũng thiêu rụi đi những hận thù bạo tàn. Tuổi trẻ Việt Nam sẽ mang vinh quang về cho quê hương và dân tộc. Thật vui mừng lắm thay.