28. LỖ HẦU NUÔI CHIM
Trước đây, ở Hàn Kiến có một con chim từ biển xa bay lại, dừng lại ngoại ô đô thành của nước Lỗ.
Lỗ hầu cho rằng nó là một con chim thần, bèn ra lệnh bắt nó về và đích thân bày yến tiệc lớn ở tôn miếu để đón tiếp, và đem nó về dinh để phụng dưỡng: mỗi ngày đều tấu nhạc Ngu Thuấn (cửu thiều) cho nó nghe, lúc tế tổ thì dọn thịt trâu, dê, lợn cho nó ăn.
Chim biển bị Lỗ hầu dùng loại “lễ tiết” long trọng như thế thì sợ, vô cùng kinh hoảng, một miếng thịt cũng không dám ăn, một ly nước cũng không dám uống, ba ngày sau thì chết.
( Trang tử )
Suy tư 28:
Có người nói rằng, các linh mục hư hỏng phần lớn nguyên nhân chính là vì giáo dân quá kính trọng các ngài, “đội” các ngài lên trên cả bàn thờ ngang hàng với Chúa trong đời sống hằng ngày, và tôi nghiệm thấy người ta nói như thế cũng có phần đúng.
Giáo dân tôn trọng các linh mục của mình: rất đúng.
Giáo dân kính trọng các chủ chăn của mình: rất đúng.
Giáo dân coi linh mục là người đại diện của Chúa: cũng chẳng sai.
Nhưng giáo dân quên mất rằng: các linh mục cũng là những con người, những con người được Thiên Chúa chọn để phục vụ, chứ không phải để được phục vụ. Với chức thánh đã lãnh nhận nơi Giáo Hội và với tư cách riêng của các ngài cũng đáng để chúng ta tôn trọng, đó là điều mà không ai phủ nhận.
Nhưng, gặp các ngài ở đằng xa thì đã khúm núm, khom lưng: “lạy cha ạ” thì thử hỏi có linh mục nào mà không cảm thấy “ta đây” chứ? Có những linh mục quá trẻ (28-30 tuổi) cũng vênh mặt lên trời khi các cụ già đáng bậc ông bà nội ngoại của mình khom lưng: chào cha ạ!!!
Chính giáo dân cũng có trách nhiệm một phần lớn khi làm hư các linh mục của mình. Nhưng xét cho cùng thì các linh mục phải nhận ra điều này là: tôi cũng là một con người như những người khác, nhưng được Thiên Chúa chọn làm linh mục, đó là điều vinh dự, nhưng càng vinh dự hơn, nếu tôi biết cúi lưng chào lại giáo dân của tôi, nếu tôi biết mĩm cười và bắt tay họ, nếu tôi biêt cởi bỏ cái vỏ bên ngoài “ta đây” thì có biết bao nhiêu là giáo dân yêu mến Giáo Hội và Chúa hơn.
“Lễ tiết” mà giáo dân dành cho các linh mục quá “hậu” nên đã làm hư các ngài; và có những linh mục đã không quen với các “lễ tiết ấy” nên đã hư mà không biết, bởi vì các linh mục không phải là những con chim thần...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
--------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://nhantai.info
Trước đây, ở Hàn Kiến có một con chim từ biển xa bay lại, dừng lại ngoại ô đô thành của nước Lỗ.
Lỗ hầu cho rằng nó là một con chim thần, bèn ra lệnh bắt nó về và đích thân bày yến tiệc lớn ở tôn miếu để đón tiếp, và đem nó về dinh để phụng dưỡng: mỗi ngày đều tấu nhạc Ngu Thuấn (cửu thiều) cho nó nghe, lúc tế tổ thì dọn thịt trâu, dê, lợn cho nó ăn.
Chim biển bị Lỗ hầu dùng loại “lễ tiết” long trọng như thế thì sợ, vô cùng kinh hoảng, một miếng thịt cũng không dám ăn, một ly nước cũng không dám uống, ba ngày sau thì chết.
( Trang tử )
Suy tư 28:
Có người nói rằng, các linh mục hư hỏng phần lớn nguyên nhân chính là vì giáo dân quá kính trọng các ngài, “đội” các ngài lên trên cả bàn thờ ngang hàng với Chúa trong đời sống hằng ngày, và tôi nghiệm thấy người ta nói như thế cũng có phần đúng.
Giáo dân tôn trọng các linh mục của mình: rất đúng.
Giáo dân kính trọng các chủ chăn của mình: rất đúng.
Giáo dân coi linh mục là người đại diện của Chúa: cũng chẳng sai.
Nhưng giáo dân quên mất rằng: các linh mục cũng là những con người, những con người được Thiên Chúa chọn để phục vụ, chứ không phải để được phục vụ. Với chức thánh đã lãnh nhận nơi Giáo Hội và với tư cách riêng của các ngài cũng đáng để chúng ta tôn trọng, đó là điều mà không ai phủ nhận.
Nhưng, gặp các ngài ở đằng xa thì đã khúm núm, khom lưng: “lạy cha ạ” thì thử hỏi có linh mục nào mà không cảm thấy “ta đây” chứ? Có những linh mục quá trẻ (28-30 tuổi) cũng vênh mặt lên trời khi các cụ già đáng bậc ông bà nội ngoại của mình khom lưng: chào cha ạ!!!
Chính giáo dân cũng có trách nhiệm một phần lớn khi làm hư các linh mục của mình. Nhưng xét cho cùng thì các linh mục phải nhận ra điều này là: tôi cũng là một con người như những người khác, nhưng được Thiên Chúa chọn làm linh mục, đó là điều vinh dự, nhưng càng vinh dự hơn, nếu tôi biết cúi lưng chào lại giáo dân của tôi, nếu tôi biết mĩm cười và bắt tay họ, nếu tôi biêt cởi bỏ cái vỏ bên ngoài “ta đây” thì có biết bao nhiêu là giáo dân yêu mến Giáo Hội và Chúa hơn.
“Lễ tiết” mà giáo dân dành cho các linh mục quá “hậu” nên đã làm hư các ngài; và có những linh mục đã không quen với các “lễ tiết ấy” nên đã hư mà không biết, bởi vì các linh mục không phải là những con chim thần...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
--------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://nhantai.info